Chồng Hờ - Truyện Ngắn Tình Yêu. Truyện ngắn Chồng Hờ kể về một cuộc hôn nhân sắp đặt nhưng lại rất ngọt ngào và hạnh phúc. An và Phong tuy miễn cưỡng lấy nhau nhưng khi về sống chung dưới một mái nhà họ lại rất yêu thương nhau. Ngay sau đây mời các bạn cùng Chồng hờ (Phần 12) Hồng mỉa mai, nói xong thì kéo Đăng, rời đi. Thịnh đứng như trời trồng nhìn theo hai người họ, không Chồng hờ! (Phần 11) Hồng bị ném ra ngoài cổng. Cô nhào tới, lắc cánh cổng sắt to đùng, nhưg không thể mở được. II. Biểu hiện phụ nữ đang chán chồng- Dấu hiệu vợ hết yêu chồng? 1. Cô ấy hờ hững chuyện chăn gối; 2. Lịch trình luôn thay đổi; 3. Thường xuyên nổi cáu; 4. Biểu hiện chán chồng tiếp theo trong danh sách này đó sự phân chia về việc nuôi con; 5. Thường xuyên nói “Ly hôn” Tình yêu nhiều khi khiến con người ta lầm đường lạc lối, nhiều người vì yêu mà bất chấp tất cả, mù quáng lao theo tình yêu đó mà không cần biết người mình đang yêu có thực sự yêu mình không. Một cô gái lao vào vòng tay của một người đàn ông đã có gia đình, anh ta lại là kẻ có đủ mọi thói hư tật Chồng hờ ơi, vợ yêu chồng mất rồi - phần 5. Chap 21: Mĩ sẽ là vợ của anh. Em hết yêu anh rồi! Một tuần sau, nó bảo anh đừng đến gặp nó nữa. Anh lúc đầu thì phản đối nhưng cuối cùng cũng phải nghe vì nó quá ư là bướng bỉnh. Thế nào thì sau này chẳng gặp nó 24/24 Vay Nhanh Fast Money. Tỉnh dậy và phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, Hồng vô cùng hoang mang khi không hiểu chuyện gì đã xảy đến với mình. Cô đột nhiên có thêm một đứa con trai ba tuổi, đồng thời nhận ra bản thân đã già đi rất nhiều so với trí nhớ của mình. Thêm vào đó, một người đàn ông lạ hoắc tự dưng xuất hiện và nhận là chồng của cô. Chuyện gì đã xảy ra với cô? Đâu là thật? Đâu là giả? Cô phải làm gì để tìm kiếm lại những mảnh ký ức mà mình đã bỏ lỡ? Đón đọc truyện dài kỳ Chồng hờ! vào 19h00 ngày 02/04 tại mục Eva Yêu. Đăng cầm tờ chụp phim X quang của Hồng. Khó khăn lắm mới có thể nhờ được bác sĩ cho anh xem qua và tư vấn về vấn đề mất trí nhớ của cô. Đăng nhăn mặt, xoay lên xoay xuống tờ phim chụp, nhưng không thể hiểu được chấn thương mà cô gặp phải là gì. Vị bác sĩ phì cười, cầm lấy tờ phim, dán lên bảng đèn ở sau lưng. - Cậu nhìn thế thì làm sao mà nhìn được. - Đăng cười chữa ngượng. Bác sĩ chỉ lên phần tối màu trên ảnh. Phần đầu bị chấn thương khá nặng, do đó não bộ bị tổn thương nên cô ấy mới quên đi một khoảng thời gian như vậy. Còn lý do vì sao, tôi nghĩ là do chính bản thân cô ấy cũng muốn quên đi điều đó. Thường thì các bệnh nhân khác của tôi đều như vậy. - Cho nên mới quên sao? Có cách nào khiến cô ấy nhớ lại không? Vị bác sĩ ngồi xuống bàn. Ông ta tháo kính mắt xuống, day trán, rồi nhìn Đăng một cách chân thành. - Cô ấy có thật sự cần phải nhớ lại không? Đăng bần thần. Anh cũng không biết. Nhớ lại có khiến cô ấy đau lòng hay không? Một cô gái đơn thuần bị cả đám người lừa lọc, dắt mũi và hủy hoại cả cuộc đời. Hồng nhớ lại sẽ tốt hơn, hay là đừng nhớ gì cả thì tốt hơn đây? Anh chỉ không muốn cô ở cạnh Thịnh. Lúc mới tìm được Hồng, anh đã nghĩ lần này anh sẽ là người bảo vệ cô, chăm sóc và yêu thương cô. Nếu nhớ lại được những chuyện đó, cô sẽ tự động rời xa Thịnh. Chẳng có cô gái nào muốn ở lại bên cạnh người không yêu thương mình, lại còn gây ra đau khổ cho mình cả. Và chẳng có cô gái nào không xứng đáng để được yêu thương. - Tôi cũng không biết nữa. Anh khẽ nói, cảm giác mông lung quẩn quanh khiến anh mờ mịt và cảm thấy khó chịu và bức bối. Phải làm sao mới được đây? - Bác sĩ đặt tay lên vai anh, vỗ nhẹ như thể muốn an ủi. Anh bạn, tôi hiểu mà. Chắc là cô ấy quên mất cậu đúng không? Cứ từ từ thôi. Để cô ấy nhớ lại cũng cần thời gian mà, không thể một sớm một chiều được. Đăng gật đầu. - Vậy, làm thế nào? - Trước mắt, hãy cố gắng đưa cô ấy đến những nơi quen thuộc, gần với những sự kiện xảy ra ngay trước tai nạn. Hoặc gợi lại cho cô ấy những sự kiện nổi bật nhất. Đăng gật đầu. Điều này làm anh khá là phân vân. Sự kiện nổi bật nhất ư? Đến bé Bin, đứa con trai mà cô hết mực yêu thương, cô cũng không nhớ nổi. Vậy thì cô còn có thể nhớ đến điều gì nữa đây? Hồng nhíu mày, bắt được một từ nghe có vẻ khả nghi. Từ dạo mất trí nhớ, cô để ý hơn đến từng chi tiết nhỏ nhặt. *** Bé Bin đã được đưa đến trường. Khoảng thời gian này, Hồng ở nhà, không được đi đâu. Thịnh lấy cớ là do cô chưa khỏi hẳn, ra đường dễ gặp phải nguy hiểm Anh thuê một bà giúp việc tới chăm sóc cho cô. Hôm nay là ngày đầu tiên bà đến làm việc. Bị nhốt ở trong nhà cả ngày, không có việc gì làm, cô chẳng biết phải làm sao. Cảm giác chán chường và buồn tẻ khiến cô phát ngấy. Hồng đứng dậy, tìm cái chổi và định quét nhà. Bà Ngọc lật đật để cái rổ rau xuống, cướp cái chổi khỏi tay cô. - Cô cứ nghỉ ngơi đi. Người bệnh thì không nên làm việc. - Cháu khỏi rồi mà. Bác cứ để cháu làm đi, ngồi không thì chán lắm. Bà Ngọc dúi cô xuống ghế. - Không. Cô cứ ngồi yên đi. Không có cậu Thịnh mà biết được lại mắng tôi. Lần trước tôi đã bị cậu ấy đuổi… - Lại? Lần trước? Hồng nhíu mày, bắt được một từ nghe có vẻ khả nghi. Từ dạo mất trí nhớ, cô để ý hơn đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Cô nghĩ rằng mình có thể tìm lại được cái gì đó từ những điều ấy. Và lần này thì Hồng đã đúng. Cảm giác của cô vẫn luôn đúng. Bà Ngọc phát hiện ra mình lỡ lời. Bà yên lặng, cầm chổi, cắm cúi quét nhà. Hồng túm lấy tay bà, nài nỉ. - Kìa. Bác nói cho cháu đi. Lại là sao? Có phải bác từng làm việc ở đây từ trước, bác biết cháu đúng không? - Không. Làm gì có. Đấy là tôi đã từng làm ở đây, nhưng lúc đó không có cô. Hồng dẩu môi. Cô phụng phịu, ngước lên nhìn bà Ngọc. - Kể cho cháu đi mà. Cháu chẳng nhớ được gì, nên rất khó chịu. Bà Ngọc thở dài, kéo cô ngồi xuống ghế. Kể một chút chắc không sao. - Năm năm trước, tôi có làm giúp việc ở đây. Lúc đó cô còn trẻ lắm. Cậu Thịnh cũng cưng chiều cô lắm. - Tận năm năm trước á? Cháu không còn nhớ gì nữa hết. Rồi sao nữa ạ? Vì sao mà bác không làm ở đây nữa? - Vì cô bỏ đi rồi, tôi ở lại cũng có làm gì đâu? - Cháu sao lại bỏ đi? Bà Ngọc lắc đầu. - Tôi cũng không biết. Tiếng ấm đun nước sôi rít lên, bà Ngọc vội vàng chạy vào trong bếp. - Chết rồi, ấm thuốc của tôi. Hồng ngồi ngẩn người ra. Tại sao cô lại bỏ đi. Thịnh đã nói với cô, hai người kết hôn được năm năm rồi. Ai mới là người nói dối đây chứ? Càng nghĩ càng rối. Cô nhất định phải đi tìm Đăng. Anh ta có vẻ như là có liên quan đến chuyện này. Bé Bin nhắc đến anh ta, lúc cô gặp tai nạn anh ta cũng ở đó. Bà Ngọc bê một bát thuốc đi ra khỏi bếp, đưa cho Hồng. - Thuốc của cô đây. Hồng ngửi mùi thuốc, nhăn nhó. Lại là cái thuốc đắng ngoét này. Cô không muốn uống một chút nào. Mấy ngày liền, ngày nào Thịnh cũng tự tay đun nước thuốc này cho cô. Hiện tại Thịnh có việc bận, Hồng cứ nghĩ là cô sẽ thoát khỏi cái bát thuốc này, nào ngờ lại đến lượt bà Ngọc. - Cháu không muốn uống đâu. Đắng lắm. - Thuốc đắng dã tật mà. Cố lên. Hồng ngước lên nhìn bà Ngọc, nhăn nhó, lắc đầu. Bà Ngọc thì nâng bát thuốc lên sát miệng cô. Hồng nhắm mắt, nhắm mũi uống hết một hơi, rồi bóc ngay một viên kẹo nhét vào mồm. Vị ngọt lan tỏa trong miệng, đập tan cái đắng ngắt. - Thuốc này để làm gì vậy bác? - Để mau khỏi. Tôi cũng chỉ biết vậy thôi. Cậu Thịnh nói là cô sẽ nhanh chóng nhớ lại được nếu có hỗ trợ của thuốc. Hồng gật gù. Vậy thì cô cũng phải cố gắng uống thôi. Sớm nhớ lại mọi thứ, cô sẽ không phải ở trong tình trạng mù mờ như thế này nữa. *** Đăng tìm đến trường mẫu giáo của bé Bin vào buổi trưa. Chỉ có lúc này anh mới có thể gặp được thằng bé. Hai chú cháu ngồi trên ghế đá dưới sân trường. Bé Bin vừa ăn kem, ngồi đung đưa chân trên ghế đá. - Mẹ con khỏe không? - Mẹ con sắp khỏe lại rồi ạ. Bố nói mẹ sẽ nhớ lại rất nhanh thôi. Đăng ngạc nhiên. Sao Thịnh lại có thể chắc chắn như thế được cơ chứ? Cậu ta định làm gì? - Sao lại như vậy được? - Mẹ con đang uống thuốc mà. Đăng đờ ra. Anh nghi ngờ Thịnh đang tìm cách trì hoãn việc cô lấy lại trí nhớ của mình. - Chú muốn đến thăm mẹ con. - Không được đâu. Bố không cho mẹ ra ngoài. Bố bảo ra ngoài nguy hiểm lắm. Bé Bin chóp chép cái miệng, kể hết mọi thứ cho Đăng. Đăng nhấp nhổm không yên. Thịnh gần như là đang giam cầm Hồng. Anh không thể để chuyện đấy tiếp diễn được. Trang gân cổ lên cãi. Cô cười khẩy, quăng cho anh ta anh nhìn khinh bỉ. *** Trang xuống sân bay liền đến tận nhà Thịnh. Cô cần gặp anh để giải thích về chuyện mà cô đã lỡ nói ra ngày hôm qua. Trang cảm thấy Thịnh đã bắt đầu nghi ngờ cô có liên quan đến chuyện Hồng bỏ đi năm đó. Cô không được để lộ chuyện này ra được. Cô bất ngờ nhìn thấy Đăng đang đứng ở cổng nhà Thịnh. Trang vội vàng núp vào một góc tường, theo dõi. Cô thấy Đăng bấm chuông, nói vài điều gì đó với bà giúp việc, sau đó bà trở vào. Cánh cổng vẫn không được mở ra. Đăng giận dữ đạp chân vào cổng sắt khiến nó rung lên bần bật. - Chết tiệt! Đăng gào lên. - Từ phía xa, cô thấy bóng dáng xe của Thịnh. Trang vội vàng chạy tới, cầm tay Đăng, kéo anh ta chạy đi. Đăng vùng tay ra khi đến một gã rẽ. - Cô đến đây làm gì? – Đăng gắt lên. - Tôi vừa cứu anh đấy! Thịnh đang về. Trang gân cổ lên cãi. Cô cười khẩy, quăng cho anh ta anh nhìn khinh bỉ. - Tôi không quan tâm. Cô đừng có xuất hiện trước mặt tôi, và Hồng nữa. - Anh mà có tư cách để nói câu đấy sao? Năm đó Hồng phải bỏ đi, là do ai hả? Đăng cứng miệng. Anh không thể đáp trả được. Chuyện năm đó, thật sự có liên quan đến anh. Chính Đăng cũng có liên quan đến sự ra đi của Hồng năm đó? Hay đó chỉ là chiêu trò của Trang? Hồng nhận ra những điều thiếu logic và sai sự thật trong lời nói của Thịnh, hoặc bà Ngọc đang nói dối. Đâu mới là sự thật? Cô phải làm sao để tìm lại trí nhớ của mình đây? Còn thuốc mà Thịnh cho cô uống, liệu nó có thật sự tốt cho cô? Đón đọc truyện dài kỳ Chồng hờ! vào 19h00 ngày 09/04 tại mục Eva yêu. Hồng mở mắt khi hết sạch dưỡng khí. Cô định ngoi lên để hít lấy một hơi sâu nữa, và tiếp tục trong cái công cuộc đào bới trí nhớ của mình. Nhưng cô... Vốn dĩ cô tưởng hôm nay Mạc Phong tới bộ phận bảo vệ sẽ bị bài xích, bây giờ nhìn thấy tình hình này, chuyện gì đang xảy ra thế?Lần trước vừa gặp đã choảng nhau, hôm nay lại choàng vai bá cổ kết nghĩa anh em!Lúc trước Mạc Phong đánh bọn họ cũng cực kỳ nặng tay, đặc biệt là Vương Bưu đội trưởng đội bảo bây giờ chính Vương Bưu lại phục tên khốn này sát đất. Mục Thu Nghi cảm thấy mình nghĩ mãi không thông.“Mạc Phong, anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nói đơn giản, tổng quát!”, Mục Thu Nghi khoanh tay đứng bên cạnh, bực bội nhìn mắt cũng lộ ra vẻ tò mò. Có lẽ Mục Thu Nghi cũng không biết, khi một cô gái nảy sinh lòng tò mò về một chàng trai thì cũng tiến gần hơn đến việc yêu anh ấy! “Đều nhờ vợ quản lý hiệu quả…”, Mạc Phong cười hì Mục Thu Nghi tức tối giơ chân đá anh “Anh đứng đẳn lên chút! Nói thật!”Mạc Phong khẽ họ, nuốt nước bọt.“Em muốn biết thật à?”“Đương nhiên! Nói mau!”Anh thôi không đùa cợt nữa, gương mặt nghiêm túcBầu không khí trở nên yên tĩnh u ám. Thu Nghi chợt thấy trong lòng căng thẳng, rốt cuộc tên này định nói gì vậy? “Vì anh đẹp trai đấy…”Hu…Quả nhiên, Mục Thu Nghi lại suýt ói máu, còn tưởng tên này định nói gì nữa chứ! “Anh không tự luyến thì chết à?”, Mục Thu Nghi trợn mắt nhìn anh. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô thật muốn mổ đầu anh ra xem thử bên trong chứa Phong gian tà bước lên trước, nâng chiếc cắm thon gọn của cô lên “Không chết, không yêu em mới chết!”Mục Thu Nghi cũng á khẩu. Không biết cắm mình có sức hút gì mà dù đàn ông hay phụ nữ cũng đều thích nâng cắm ta đã trưởng thành rồi đấy!Tất cả mọi người ở đại sảnh đều nhìn đến ngớ người, thằng nhóc này dám nâng cằm của tổng giám đốcĐảm bảo vệ kia cũng nhìn đến há hốc đm!Đến tổng giám đốc cũng dám chọc, quan trọng là tổng giám đốc còn nhịn không nói lòi!Bọn họ chắc chắn phải nhận người đại ca này!Nhỡ đâu sau này họ có thể theo đuổi được một cô nàng tổng giám đốc nào đấy thì sao. Đây chính là một câu chuyện truyền cảm hứng cho họMục Thu Nghi cũng đã để ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng chín mặt, mặt đỏ lên tận mang tai.“Bảo bọn họ đứng dậy đi!”Mạc Phong ho khan một tiếng “Được rồi, đứng dậy cả di!”“Thế anh Phong đồng ý rồi đấy nhé?”, Vương Bưu râu ria xồm xoàm như một ông chủ, bây giờ lại vui như một đứa đồng ý mà được à?May là trong nước không có ai quen biết anh, tin tức anh về nước cũng được bảo mật rất kỹ. Ai mà ngờ được nhân vật oai phong lẫm liệt một thời lại làm bảo vệ ở đây chứ? “Nên làm gì thì đi làm mau đi! Vướng chân vướng tay!”, Mạc Phong trợn mắt trừng cả đám. Bọn họ lập tức hiểu vợ chồng người ta cần không gian riêng, nhiều người nhìn thế này thì sẽ xấu hổ! “Vâng anh Phong, bọn em tiếp tục làm việc đây, anh chị nói chuyện đi!”, Vương Bưu cười xấu Thu Nghi hung hãng trợn Mạc Phong một cái. Đúng là gần mực thì đenMới ngày đầu tiên mà tất cả bảo vệ đã học theo cái thói mặt dày của Mạc Phong với nhau lâu thì còn đến nước nào nữa? “Đi theo tôi, có chuyện tìm anh!”, Mục Thu Nghi khoanh tay, trầm giọng Phong cười đê tiện “Ôi chao vợ ơi, ban ngày ban mặt mà làm mấy chuyện kia hơi không ổn lắm nhỉ?”Xoạt…Một ánh mắt sắc bén lạnh lùng quét tới, Mục Thu Nghi quay mặt 45 độ liếc anh “Còn nói bậy nữa có tin tôi trừ sạch lương tháng này của anh không?!”Haiz, ở châu Âu có lúc nào anh phải lo sầu vì tiền đâu cơ chứ?Đều tại ông già chết giảm kia, tịch thu hết tất cả tiền mà anh đã kiếm được, anh về nước không có một xu dính là một thứ vừa đáng hận vừa đáng theo sau lưng Mục Thu Nghi, Mạc Phong mới coi như bớt ngả ngớn một này, phòng bảo vệ đã nhốn nháo không tả nấy đều thi nhau tâng bốc Mạc Phong lên tận trời.“Anh Phong ngầu thật. Đánh bay tên du côn hung ác, ôm vợ đẹp kiêm tổng giám đốc, bao giờ tôi mới được sống cuộc đời như thế chứ?”“Tối kê cao gối ngủ chút, trong mơ cái gì cũng có cả!”“Còn đang ban ngày ban mặt mà sao đã bắt đầu năm mơ rồi thế? Như cậu trời sinh ra là để làm bảo vệ rồi, sao so được với anh Phong nhà chúng ta chứ?”Làm bảo vệ mà còn có thể liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc, đúng là cuộc sống của thần tiên mà. Thiết nghĩ làm bảo vệ mà như vậy thì chắc có nhiều người làm cả đời không cần lương cũng được.“Xùy, chẳng phải vẫn chỉ là một thắng bảo vệ đó thôi sao? Sao tôi thấy tổng giám đốc chẳng ngó ngàng gì tới anh ta thế? Thời buổi này không phải chỉ dựa vào biết đấm đá mà sống được đầu!”Lúc này Lưu Hồng bước từ ngoài cửa vào, tóc vẫn còn ướt, xem ra hằn ta vừa đi dù có tằm thế nào cũng không hết được mùi mì tôm trên người! “Chắc cậu giỏi. Chẳng qua là có một bà dì làm bên bộ phận hành chính thôi mà? Chẳng phải cậu cũng chỉ là một thắng bảo vệ quèn đó thôi sao? Còn là một thắng bảo vệ ở cấp thấp nhất, có giỏi thì thử đi liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc đi? Một giây sau là cậu phải cuốn gói cút xéo đấy!”, Vương Bưu lạnh lùng, khinh bỉ Hồng tức đến nỗi giậm chân “Cẩn thận điểm tháng này của mấy người, không muốn nhận thưởng nữa à?”“Cậu..Vương Bưu siết chặt nắm đấm. Dù gã là người bình thường nhưng với cân nặng gần một trăm ký, nếu gã đấm một phát thì e rằng ít nhất tên này cũng bị chấn thương não!Nhưng gã siết nắm đấm thật chặt rồi lại từ từ lợi nào công ty cũng đánh giá điểm hạnh kiểm, vi phạm quy tắc thì bị trừ điểm, ví dụ như đi làm muộn, hút thuốc nơi công cộng, tự tiện rời khỏi chỗ làm, tất cả những cái này đều bị trừ vừa vặn, bộ phận hành chính là bên có quyền kiểm duyệt cái này. Dì nhỏ của Lưu Hồng lại là phó giám đốc của bộ phận hành nên tên này mới ỷ thế uy hiếp mọi người trước có lần Vương Bưu đối đầu với hắn ta, kết quả tháng đó Vương Bưu bị trừ lương. Vương Bưu có tới bộ phận hành chính hỏi cho ra nhẹ nhưng người ta có hàng nghìn lý do để đối phó với gáiGã là người đã có vợ con rồi, trẻ thì còn có thể lồ măng, nhưng có gia đình rồi nên làm việc gì cũng phải tính toán trước sau cẩn thận, hệt như Tôn Ngộ Không bị đeo vòng Kim Cô này, trong văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Thu Nghi khóa trái cửa lại.“Vợ, thì ra em cũng là động vật ăn thịt, phải nói sớm chứ!”, Mạc Phong cười gian tà, sáp lại vốn định ôm vòng eo thon gọn của Mục Thu Nghi, nhưng không ngờ cô lại né ra khiến anh ôm hụt.“Nghiêm túc chút, tôi không ngả ngớn như anh! Tôi hỏi anh, sao lúc nãy gã kia bay ra vậy?”Cô hỏi về mối nghi ngờ trong lòng mình. Phụ nữ là vậy, lòng hiếu kỳ rất mạnh. Nhà Mọt có địa chỉ chính thức là các bạn hãy chia sẻ & ủng hộ tụi mình nhé! Mọt phimPhim Hàn QuốcGong Shim Đáng YêuTập 1 Gong Shim Đáng Yêu kể về câu chuyện tình yêu của 2 chị em gái và 2 người đàn ông. Cô em Gong Shim Kwon Min Ah là một cô gái có trái tim ấm áp nhưng luôn phải sống dưới bóng của cô chị gái Gong Mi Seo Hyo Rim xinh đẹp thông minh. Trong khi đó Ahn Dan Tae Nam Goong Min là 1 người đàn ông sống trong 1 căn hộ trên tầng thượng mang đẳng cấp ... [Xem thêm]

gã chồng hờ đáng yêu