☛ Có thể bạn quan tâm: Ngứa lòng bàn tay chân - bắt bệnh tìm thuốc. Bài thuốc 3: Bạn cần chuẩn bị: Cây cù, Tần quy, bạc hà, sà sàng tử, băng phiến, hoàng tinh, hoa tiêu, thấu cốt tử thảo, bạch tiên trì, địa phu tử. Đem toàn bộ nguyên liệu đun cùng 5 lít nước
Theo y học hiện đại, ngứa đầu ngón chân, tay đa phần không gây nguy hiểm cho người bệnh. Tuy nhiên bạn vẫn gặp phải một số rắc rối từ bệnh này như: Ngứa ngáy tay chân gây khó ngủ, cơ thể mệt mỏi. Ảnh hưởng đến công việc vì ngứa, khiến tâm trí không thể tập trung.
Duyên hội ngộ, đức cù lao, Bên tình bên hiếu, bên nào nặng hơn ? Để lời thệ hải minh sơn, Làm con trước phải đền ơn sinh thành. 605.. Quyết tình nàng mới hạ tình: Dẽ cho để thiếp bán mình chuộc cha ! Họ Chung có kẻ lại già, Cũng trong nha dịch lại là từ tâm.
Chuẩn bị 2 quả dưa chuột đã được làm sạch, ngâm nước muối 15 phút. Thái dưa chuột thành từng lát mỏng rồi để trong ngăn mát tủ lạnh 30 phút. Dùng dưa chuột để đắp lên vùng da cần điều trị trong thời gian 15 phút sau đó vệ sinh lại bằng nước ấm là được. Mỗi ngày thực hiện từ 2 đến 3 lần, áp dụng liên tục da bị chàm sẽ được hồi phục lại như ban đầu.
Dầu cù là cánh buồm Samphanthong Thái Lan giúp làm giảm nhanh các cơn đau nhức trên cơ thể, trị các bệnh về xương cơ, khớp. Tổng cộng, nó chứa hơn 90 thành phần. Dầu cù là xanh sản xuất bởi công ty Giảm ngứa và viêm do côn trùng cắn và trung hòa hoàn toàn chất độc
Vay Nhanh Fast Money. Văn ÁnTừ khi sinh ra tới giờ, Lâm Cam không sợ ai cả. Cho đến một ngày, mọi người phát hiện số lần gây chuyện của cô ngày càng ít ỏi. Lâm Cam “Gây chuyện không có ý nghĩa.” “Ý cậu là gì?” Lâm Cam nhìn bóng dáng thẳng tắp của Chu Viễn Quang phía trước, nói từng chữ “Vì có ánh nắng’ rồi!” * Lâm Cam trả lời日光 – [rìguāng] là ánh nắng, chơi chữ với tên 远光 – [yuǎnguāng] Viễn Quang. Ngày nọ, cô đang học ở thư viện cùng Chu Viễn Quang thì nhận được tờ giấy trả lời “Chớ khiêu khích anh, anh sẽ đau đầu phát sốt. Có lẽ em chỉ muốn nắm tay, nhưng thân thể em khiến anh dục hỏa đốt người.” Cô cho rằng anh chỉ là một chú mèo nhút nhát, không ngờ lại là một con sói đuôi dài. Văn ÁnMang bên mình số mệnh đơn độc, anh chưa từng cầu nguyện với thượng đế. Cho đến khi gặp Lâm Cam, anh lại trở thành người mộ đạo nhất. Nói như vậy là bởi Nếu thượng đế ban cho anh “món đồ” gì, thì đó chỉ có thể là Lâm cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất thángĐiều hướng bài viết
Văn ÁnTừ khi sinh ra tới giờ, Lâm Cam không sợ ai cả. Cho đến một ngày, mọi người phát hiện số lần gây chuyện của cô ngày càng ít Cam “Gây chuyện không có ý nghĩa.”“Ý cậu là gì?”Lâm Cam nhìn bóng dáng thẳng tắp của Chu Viễn Quang phía trước, nói từng chữ “Vì có ánh nắng’ rồi!”* Lâm Cam trả lời日光 – [rìguāng] là ánh nắng, chơi chữ với tên 远光 – [yuǎnguāng] Viễn nọ, cô đang học ở thư viện cùng Chu Viễn Quang thì nhận được tờ giấy trả lời“Chớ khiêu khích anh, anh sẽ đau đầu phát lẽ em chỉ muốn nắm tay, nhưng thân thể em khiến anh dục hỏa đốt người.”Cô cho rằng anh chỉ là một chú mèo nhút nhát, không ngờ lại là một con sói đuôi dài. Văn ÁnMang bên mình số mệnh đơn độc, anh chưa từng cầu nguyện với thượng đế. Cho đến khi gặp Lâm Cam, anh lại trở thành người mộ đạo như vậy là bởiNếu thượng đế ban cho anh “món đồ” gì, thì đó chỉ có thể là Lâm Cam.*** Dạo này mình học hành hơi vất vả nên đi tìm truyện thanh xuân vườn trường đọc giải stress, ai dè "Tâm Ngứa" làm quá tốt nhiệm vụ của mình. Mình bị dìm trong bể đường ngóc đầu lên không nổi luôn huhu... Nam nữ chính gặp nhau lần đầu ở lớp học thêm. Chu Viễn Quang hỏi Lâm Cam đường tới lớp học thêm. Ấn tượng ban đầu của Chu Viễn Quang với Lâm Cam không tốt mấy đâu. Vì chị trang điểm khá đậm lại còn đang hút thuốc. Khá là bad girl và đại tỷ = Chu Viễn Quang lọt thẳng vào mắt xanh của Lâm Cam từ ánh nhìn đầu tiên. Mặt đẹp, body ổn, đã thế còn cao ráo. Haizz, đại tỷ Lâm Cam cũng là người phàm thôi nên chị rung động cái rụp Lớp học thêm của Lâm Cam là do thầy Trương Cương dạy, đồng thời thầy cũng là chủ nhiệm lớp của Lâm Cam luôn. Vô lớp cái chị chuyển luôn lên bàn đầu để tiện ngắm bạn học Chu. Cả lớp thì hú hồn một phen vì tự dưng một ngày đẹp trời chị đại lại từ bàn cuối phi lên luôn bàn đầu nghiêm túc học tập?!!?? Rồi chị cũng ngựa ngựa thể hiện một tí để ghi điểm với bạn học Chu. Xung phong lên bảng làm bài với anh, mà vậy thôi thì có gì đặc biệt đâu, chị ghẹo anh luôn cho nó máu • "Tôi đâu có ăn thịt cậu?"• "Ăn tôi không ngon." Đó vậy thôi, rồi Lâm Cam sốc khi phát hiện ra bạn học Chu là cháu trai của thầy Trương Cương = Sau khi chị thân với anh hơn rồi thì cũng nói là sáng có thầy quản, tối rồi thì lại gặp cháu trai thầy quản. Miệng thì nói vậy thôi chứ lại hớn hở ra mặt Ôi bà chị không có tiền đồ này. Từ các chương đầu, Chu Viễn Quang thể hiện mình là một người ít nói. Anh học giỏi nhưng tính tình khá trầm lặng, hướng nội. Vì hồi nhỏ từng là một đứa bé mập mạp và bị bạn bè bắt nạt, sau này anh ép bản thân giảm cân rồi gặp chứng chán ăn. Nhưng Lâm Cam như tia nắng thanh mát xông vào cuộc sống quạnh quẽ của anh vậy. Lúc đầu anh nghĩ chị như dân giang hồ nhưng khi bắt gặp cảnh chị đi giải vây cho bạn thân Tiết Giai Kỳ của mình thì anh nhận ra mình sai rồi. Vì Lâm Cam vốn là một cô gái có lòng nhiệt thành và tốt bụng vô bờ bến.• "Lưu Hân Tĩnh, không có ai trời sinh đã kiêu ngạo hơn người, cậu đừng cậy mạnh mà phán xét hay bắt nạt người khác. Vì thế tôi cũng không đánh cậu thêm nữa, cậu đàng hoàng một chút cho tôi. Nếu còn ngấm ngầm bắt nạt Tiết Giai Kỳ nữa, đừng mong tôi lại tha cho cậu." Nhìn tag truyện nữ truy là tự động hiểu luôn. Lâm Cam năng suất lắm, truy là truy tới cùng. Chị ráng sửa thói xấu của mình. Lười nhưng vẫn ráng dậy sớm hơn vì sợ bạn học Chu chờ. Ghẹo anh muôn nơi, nói chuyện thì luôn có hơi thở lưu manh. Haha nhưng chia buồn với chị vì chị không phải sói xám trong câu chuyện "Cừu vui vẻ và sói xám" đâu. Chị là cừu đội lót sói, còn con sói thật thì đang lẳng lặng làm cừu non ngây thơ kia kìa Truyện rất ngọt, ngọt từ lúc cà cưa tới lúc yêu nhau đến khi cưới về nhà luôn. Lúc còn đi học thì hai người giúp nhau học. Hai bạn đều học giỏi hết, Chu Viễn Quang thì ra sức phụ đạo môn tiếng Anh cho Lâm Cam. Chứ cái tài viết văn tiếng Anh của Tâm can nhi thật sự không nỡ nhìn thẳng. Từ đơn thì không có, chỉ biết dùng phương pháp ghép từ. Bài văn viết về ước mơ thì viết ước gì mình có bông hoa bảy cánh, mỗi cánh một điều ước, cánh cuối cùng ước thêm một bông khác Tham deso luôn á v Nhà Lâm Cam thì có bame cực phẩm lắm, nhưng sau này mẹ chị thay đổi suy nghĩ đi thì đã tích cực hơn nhiều rồi. Còn ca của ba Lâm Cam khó quá bỏ qua, mọi người đọc truyện là biết. Thực ra vì tình trạng ích kỷ của ba mẹ Lâm mà Lâm Cam đã lỡ mất môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học. Nên chị quyết định học lại một năm. Thi xong thì tới học cùng trường với học trưởng Chu thôi. Tới đại học thì mình sốc nhẹ vì tính cách của Chu học trưởng quay ngoắt 180 độ. Chính xác là bắt đầu lộ nguyên hình là con sói xám còn hay ghen tuông. Mặc dù cái hũ giấm to đùng đó đã phát tác từ hồi cấp 3 rồi v. Có người tặng nước trái cây cho mình cũng sợ Lâm Cam hiểu lầm nên vội đi giải thích. Nói chung là anh đáng yêu dữ lắm Các đoạn phía sau thì không ngược chút nào hết. Phải khẳng định là các tình tiết đầu ngược cẩu nặng luôn. Yêu nhau, sống chung, tốt nghiệp, kiếm việc làm, kết hôn, có con,... Rất viên mãn. Mình cảm động về bức thư ở cuối truyện mà Chu Viễn Quang viết cho Lâm Cam vào mùa đông 2016, khi Lâm Cam chạy tới trấn Phần để tìm Chu Viễn Quang trong khi mình thì chưa hết sốt.***Lâm Cam luôn cảm thấy mặc áo cưới vào ngày hè ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Chu Viễn Quang luôn cưng chiều cô lần này thái độ lại rất kiên định. Chọn ngày chỉ là hình thức tượng trưng để gia trưởng tham khảo, thực chất vẫn do anh quyết tối, Lâm Cam nằm trên giường nhìn ảnh tiệm áo cưới gửi đến "Nếu không em lùi lại ngày nhé, mùa hè nóng quá."Chu Viễn Quang bỏ sách trong tay xuống bàn bên cạnh, đưa tay kéo cô vào ngực mình "Ra cửa là vào xe, xuống xe là nhà hàng, nóng không tới người em."Lâm Cam tìm vị trí thoải mái trong ngực anh, vùi đầu vào dụi dụi. Cô đưa tay nắm góc áo anh nghịch nghịch, nói chuyện thờ ơ "Em mà vã mồ hôi, lớp trang điểm nhòe đi thì xấu lắm."Chu Viễn Quang cười khẽ, các ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào trán cô, sau đó cúi đầu hôn một cái, giọng mang vẻ dụ dỗ và cưng chiều "Em có thế nào cũng xinh đẹp."Lâm Cam không vui, mặt xịu xuống, tay theo bản năng lần từ mép áo thăm dò vào trong, không ngừng vuốt ve vòng eo gầy gò của Chu Viễn Quang. Cảm giác tốt đẹp này khiến cô thỏa mãn híp mắt lại."Xinh đẹp cũng phải so sánh với gì chứ? Lúc nào em xinh đẹp nhất, lúc nào khó coi nhất?"Chu Viễn Quang vểnh môi cười, giả bộ suy Cam nhướn mày "Nghĩ một lúc, có phải phát hiện lúc nào em cũng xinh đẹp không."Chu Viễn Quang bật cười, đưa tay với lấy kính để ở bàn bên cạnh đeo lên, sau đó nhìn Lâm Cam chằm ánh mắt của anh nhìn tới thẹn thùng, Lâm Cam vùi đầu, nói chuyện cũng có chút buồn bực "Anh nhìn gì?""Anh nhìn xem vợ nhà ai mà mặt dày như thế, không biết thẹn thùng chút nào."Lâm Cam híp mắt nhìn anh, tay ôm eo anh, nghe thấy câu này thì bật cười. Chu Viễn Quang để kính xuống bàn, ôm cô chui vào bị tắt đi, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ánh từ bên ngoài đỏ mắt, cô phải khóc lóc cầu xin như đêm cầu hôn đó. Cuối cùng, vào khoảnh khắc phóng thích, Chu Viễn Quang cắn rái tai cô, đầu lưỡi đưa ra liếm môi mỏng, giọng khàn khàn hấp dẫn "Em lúc này, là đẹp nhất."Lâm Cam mơ màng chìm vào giấc ngủ, vẫn tha lỗi cho anh vì bắt nạt cô tới sức cùng lực bảo anh luôn nói những lời ân ái như thế sau, vào lúc Lâm Cam rời giường, Chu Viễn Quang đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản. Hai người có giao hẹn, anh làm bữa sáng, cơm trưa hai người ăn ở bên ngoài, cơm tối do Lâm Cam làm....Mời các bạn đón đọc Tâm Ngứa của tác giả Thanh Cù.
CHƯƠNG 2 Tác giả Thanh Cù Biên tập TBB Tiết Giai Kỳ đi phía sau, vẫn cảm thấy lời Lâm Cam vừa nói không chân thực. Không phải cô hoài nghi, mà là bất kì người nào ở thành phố Ngu Châu này nghe xong cũng sẽ có phản ứng như vậy. Lâm Cam… Thành tích học tập tốt, đánh nhau cũng siêu hạng, vấn đề là lớn lên lại xinh xắn. Theo lời nói của hội nam sinh, thì Lâm Cam là số một thành phố Ngu Châu. Nhìn từng nét ngũ quan thì bình thường, nhưng tựu chung lại thì rất hài hòa. Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ dìm chết người khác. Chủ yếu là, rất khó theo đuổi được cô. Thân là bạn, Tiết Giai Kỳ cũng chưa thấy cô yêu đương với ai. Nhưng người này lại nhiều thói hư tật xấu, cũng không dễ theo đuổi, như vậy càng khiến lũ nam sinh nhớ thương. Thế nên Lâm Cam cũng là người được săn đón nhất. Khi Tiết Giai Kỳ nghe Lâm Cam nói câu vừa rồi, chỉ có kinh ngạc và không thấy vui mừng chút nào. “Bà cô của tôi, có phải cậu trêu tớ không? Cậu thế này, mà còn có người khiến cậu thích sao?” “Không phải cậu lại gặp Lưu Hân Tĩnh chứ? Cậu ta mỗi ngày đều âm hồn không tiêu tan.” Lâm Cam vừa đẩy cửa lớp học thêm, vừa nghe Tiết Giai Kỳ nói đông nói tây, quay đầu trợn mắt với cô ấy một cái “Cậu còn nói nữa thì đợi lên uống trà với Trương Cương đi.” Tiết Giai Kỳ lè lưỡi, không lên tiếng nữa. “Còn nữa, Lưu Hân Tĩnh có bản lĩnh gì chứ? Cậu ta có thể gây khó dễ cho tớ sao?” Tiết Giai Kỳ nghĩ một chút, đúng là không thể có chuyện này. Cho tới giờ chỉ có Lâm Cam khiến người khác thua thiệt, chứ không để người khác khi dễ mình bao giờ. Lâm Cam thấy cô bạn cười cười, ngoan ngoãn đi theo mình nên cũng mím môi cười. ___ Mới tiến về phía trước, Lâm Cam đã nghe thấy đầu ngõ truyền tới tiếng kêu rên. Tiết Giai Kỳ thấy cô dừng lại, nghi hoặc hỏi “Sao lại không đi nữa?” Lâm Cam tiến về phía đầu ngõ, Tiết Giai Kỳ ở phía sau kêu lớn “Cậu đi đâu vậy? Sắp muộn thật rồi.” Lâm Cam vẫn im lặng. Cô tự ý tiến về phía đó, nhìn thấy học sinh nhỏ đang nằm trên đất, còn có một đám nhóc vây xung quanh. Một tên nhóc trong đám đó đạp chân vào bụng cậu bé dưới đất, mang vẻ tàn bạo không nên có ở cái tuổi này “Nói mau, tiền hôm nay đâu?” Cậu nhóc nằm dưới đất người đầy dấu chân, mặt mũi cũng tối sầm lại. Thanh âm của cậu yếu ớt, khóc thút thít “Mấy ngày trước không phải đã đưa các cậu rồi sao?” “Ha, đã bảo với mày là nộp tiền mỗi ngày rồi mà?” “Mẹ tôi nói… gần đây tôi tiêu quá nhiều nên không cho nữa…” Tên nhóc cầm đầu đám người kia nhìn đám người bên cạnh, chân cũng dùng thêm lực “Nói, có phải mày kể cho mẹ rồi không? Nếu mày kể rồi, hôm nay tao đánh cho mày răng rơi đầy đất.” Cậu nhóc nằm dưới khủng hoảng, hai tay ôm chặt lấy đầu “Không… Tôi chưa nói.” Mấy tên nhóc bên cạnh đổ cặp sách của cậu xuống, không thấy có tiền liền thấp giọng mắng một câu. Nhóc cầm đầu nhìn thấy, đang chuẩn bị dùng sức đá thì Lâm Cam đã ra mặt. “Sao lại có mấy đứa nhóc lớn mật thế này? Sao nào? Muốn thu phí bảo kê à?” Dù sao cũng là một đám nhóc tiểu học, nhìn thấy người lớn hơn, dù là nam hay nữ thì đều sợ hãi. Nhất là Lâm Cam lại khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm tức giận. Đứa nhóc cầm đầu nhìn Lâm Cam, hung ác trợn mắt lên nhìn cô. “Chị muốn làm gì?” Lâm Cam nhìn Tiết Giai Kỳ, ý bảo bạn mình đi đỡ cậu nhóc bị đánh kia. Sau đó cô đến chỗ cặp sách của cậu bé kia, vừa thu dọn đồ đạc lại vừa nói “Có thể làm gì đây? Lấy đồ của người khác không phải nên trả lại à? Lại đây, mau trả lại phí bảo kê.” “Tôi thu tiền bảo kê bằng bản lĩnh của mình, dựa vào cái gì mà phải trả lại?” Cậu nhóc vừa nói ra lời này, Lâm Cam lập tức giận quá hóa cười. Cô bước nhanh qua, đưa tay nhéo tai thằng nhóc đó “Nghĩ mình giỏi lắm đúng không? Mẹ em không dạy phải yêu quý bạn bè à?” Tên nhóc bị nhéo tay đến đau liên miệng gào khóc “Chị học trường Nhất Trung chứ gì? Tôi sẽ mách thầy giáo, chị sẽ bị phạt cho xem!” Lâm Cam ha một tiếng, cười giễu “Chị có bản lĩnh nên đánh em, sao có thể gọi là ngược đãi trẻ nhỏ được đây?” Cô đem lời nói của tên nhóc trả lại y hệt. Thấy tên nhóc đau tới không chịu nổi, Lâm Cam mới buông lỏng tay “Đưa tiền đây.” “Tiêu hết rồi.” Lâm Cam cắn răng, xua tay “Sau này còn để chị thấy em bắt nạt bạn học lần nào sẽ nhéo tai em lần đó.” Nói xong phủi bụi trên cặp sách của cậu bé bị đánh rồi đưa cho cậu. “Sau này nếu mấy đứa đó còn bắt nạt em nữa, em phải dùng sức đánh lại bọn chúng. Nếu không đánh lại được thì phải đi mách thầy cô hoặc bố mẹ, hiểu không?” Cậu bé nhút nhát gật đầu. Lâm Can thở dài, lấy 100 đồng trong túi mình ra đưa cho cậu “Đem về trả lại cho mẹ đi, tiện thể kể chuyện mấy đứa nhóc kia bắt nạt em nữa, biết không?” Nhìn cậu bé gật đầu, Lâm Cam mới cùng Tiết Giai Kỳ trở về. Thấy Tiết Giai Kỳ chuẩn bị mở miệng, Lâm Cam dành trước “Được rồi, tớ biết tớ anh minh thần vũ. Nhưng bây giờ không phải lúc khen tớ đâu, cậu chờ Trương Cương phê bình chúng ta thì hơn.” Tiết Giai Kỳ nghe cô nói vậy mà thở dài thườn thượt. ___ Lúc đẩy cửa vào lớp học thêm, âm thanh giảng bài của thầy giáo ngừng lại, cả lớp đều quay ra nhìn hai người. Phản ứng đầu tiên của cô chính là tìm nam sinh vừa nãy. Anh đi vào lớp học thêm xong cũng không thấy ra ngoài, nơi này lại chỉ có một lớp. Chắc chắn là trong phòng học này rồi. Chỉ cần liếc mắt, Lâm Cam đã nhận ra anh. Nhờ vào bóng lưng. Hàng thứ nhất ở chính giữa, đó là người duy nhất không xoay người lại. Bóng lưng anh thẳng tắp. Cơ bắp dưới lớp sơ mi trắng nhô liên một chút, bả vai thật rộng, đường cong của lưng rất đẹp mắt. Trong mắt Lâm Cam đều là vui sướng. Thầy giáo số học trên bục giảng, cũng là thầy chủ nhiệm Trương Cương vừa thấy cách ăn mặc của Lâm Cam, chân mày đã nhíu chặt lại. “Em đến muộn mà còn cười được.” Lời vừa nói ra, tay cũng vỗ trên bàn một cái, quắc mắt lộ ra vẻ không giận mà uy. “Lâm Cam, em ăn mặc kiểu gì thế này? Một học sinh nên ăn mặc như vậy sao?” Tất nhiên Lâm Cam không sợ thầy, môi mím một đường, trên mặt vẫn là dáng vẻ tinh ranh “Thầy Trương, giờ đang là kì nghỉ, em không cần đến trường mà.” Học sinh trong lớp bắt đầu ồn ào, phía dưới có nam sinh huýt sáo, Trương Cương giận đến nỗi đập tay xuống bàn “Vớ vẩn, ngày mai đổi lại ngay.” Lâm Cam từ chối cho ý kiến, môi đỏ mím lại, đuôi mắt đều là vẻ kiêu ngạo. “Thầy Trương, em có thể về chỗ ngồi rồi chứ?” Trương Cương không để ý đến cô nữa, giận đùng đùng nói “Coi như không thấy em.” Sau đó tiếp tục xoay người lên giảng bài. Học sinh bên dưới lại cười ầm lên. Tiết Giai Kỳ đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng. Mắt Lâm Cam lại xoay chuyển, cắn răng một cái rồi dừng lại. Thôi đi, không nỡ bỏ đứa nhóc kia nên không bắt được sói. Không phải ngồi hàng cuối sẽ càng thiệt sao? Lâm Cam “Ngồi ở phía trước đi.” “Hả?” Tiết Giai Kỳ ngây ngẩn. Hôm nay đại tỷ chưa uống thuốc sao? Lâm Cam ở phía trước, Tiết Giai Kỳ ở phía sau. Mục tiêu là hai ghế trống bên trái hàng thứ nhất. Chỗ đó hơi chếch bảng, lại gần chỗ thầy giáo nên không ai muốn ngồi. Cả lớp đều tập trung ánh mắt trên người Lâm Cam. Hôm nay mặt trời mặt đằng Tây sao? Không được rồi. Đại tỷ hàng vạn năm ngồi hàng cuối lại lên ngồi hàng thứ nhất. Phòng học vốn huyên náo như ngoài chợ lại vì tiếng bước chân của Lâm Cam mà im lặng. Lâm Cam đi một bước, đếm một bước. Cô đi từ hàng cuối cùng lên hàng thứ nhất, đi ngang qua sáu cái bàn, mất 12 bước chân. Mười hai bước chân liền có thể đến gần anh. Trên đường đi tới, mỗi bước đều ngập tràn mong đợi. Thầy số học trên bục giảng liếc cô một cái, tất nhiên cũng không phản ứng. Chỉ cần cô không quấy rối, ngồi đâu thì tùy ý đi. Ngồi xuống rồi mở sách, Lâm Cam bắt đầu nghe giảng. Sau đó còn hăng hái trả lời những câu hỏi của Trương Cương. Cả lớp đều trố mắt nghẹn họng trước biểu hiện này của cô. Tất cả mọi người đều nín thở, ai lại dám mở miệng cơ chứ, ngộ nhỡ chọc đến đại tỷ Lâm Cam thì sao? Vất vả quá mà, đại tỷ người ta đang thể hiện một chút. Ai dám so tài hăng hái với cô đây? Mà chủ yếu vẫn là ít người trả lời được câu hỏi của Trương Cương, Lâm Cam lại là một trong số đó. Mỗi khi trả lời được một câu, ánh mắt Lâm Cam lại không tự chủ được mà liếc về bên phải. Chỉ cần nhìn một cái, tinh thần lại không an ổn được. Sao mắt anh có thể đẹp đến thế chứ? Lông mi dài lại dày, lúc chớp mắt trông giống như tấm rèm vậy. Cô trả lời tổng cộng 15 câu hỏi, cũng nhìn về phía anh 15 lần. Mỗi lần nhìn qua cô đều phát hiện một điểm mới. Ví dụ như, khi anh mím môi, trông rất thanh tú. Lại ví dụ như, khi anh chăm chú lên bảng, lưng không tự chủ mà thẳng tắp. Anh không giống những nam sinh trong lớp trước đây. Chỉ có điều… Lâm Cam xoay bút trên tay, buồn bực nhìn xuống bàn. Anh chưa từng nghiêng đầu nhìn qua đây. Trong lòng cô bỗng nảy sinh chút cảm giác thất bại. ___ Lớp học thêm học một ngày 4 tiết, buổi sáng 2 tiết số học, chiều 2 tiết tiếng Anh. Ngày hôm sau là sáng hai tiết Vật lý, chiều hai tiết Hóa học. Mỗi tiết học kéo dài 1 tiếng rưỡi, trung bình một ngày có 20 phút nghỉ ngơi. Đến thời gian nghỉ. Khi Trương Cương nói đến giờ nghỉ, Lâm Cam thấy người bên cạnh đứng lên. Anh đẩy ghế ra, đi về hướng cửa sau. Tiết Giai Kỳ dùng cùi chỏ chọc vào người Lâm Cam “Đại tỷ, hôm nay cậu lạ lắm nhé.” Sắc mặt Lâm Cam uể oải. Cô còn chưa kịp sang giới thiệu bản thân mà. Thấy bạn hỏi, cô chỉ thuận miệng đáp “Thế sao?” Tiết Giai Kỳ ở bên cạnh nhíu mày, lầm bầm “Sao lại không? Cậu nhìn xem, giờ chúng ta đang ngồi đâu? Đời này tớ chưa từng nghĩ cậu tình nguyện ngồi bàn đầu đấy. Trong giờ học cậu còn hăng hái trả lời câu hỏi, trước kia ai đã nói thầy Trương giảng bài không thú vị?” Lúc nói đến câu cuối cùng, cô ấy phải giảm thấp âm điệu xuống. Lâm Cam đang cầm bút vẽ bậy trong sách bài tập, nghe được lười Tiết Giai Kỳ chỉ thở dài một tiếng “Cậu nói xem, biểu hiện trong giờ học của tớ có phải rất sáng giá không?” Tiết Giai Kỳ không nghe rõ nên “Hả?” một tiếng. Lâm Cam lầm bầm “Không phải sao? Không biết lúc nào cậu ấy mới nhìn về phía tớ nữa.” Phía sau có nam sinh rướn người lên “Những câu hỏi lúc nãy tôi không nghĩ ra, cậu đều trả lời được hết.” Mắt Lâm Cam sáng lên “Cậu cảm thấy tôi hiểu hiện rất tốt sao?” Nam sinh đó gật đầu, cầm bài thi đưa lên “Thế nên cậu giải thích lại giúp tôi lần nữa, được không?” Lâm Cam đột nhiên thấy mất hết sức sống, khoát khoát tay “Cậu tự nghĩ thêm đi, tôi đang bận.” Cậu bạn đó lại cắn bút tiếp tục tự nghiên cứu. Tiết Giai Kỳ nhìn chân mày nhíu chặt của Lâm Cam, lại nghĩ tới trong giờ học cô liên tục nhìn về bên phải, mà bên đó lại có một nam sinh. Nghĩ nghĩ liền hiểu. “Lâm Cam, không phải cậu thích cậu ta chứ?” Lâm Cam đang rầu rĩ không biết nên lên tiếng chào hỏi anh thế nào. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ cô xoắn xuýt như vậy. Trước kia tới giờ muốn gì đều là thẳng tay đoạt lấy. Có điều, cô thấy ấn tượng đầu tiên của nam sinh kia với mình không được tốt lắm. Chỉ cần nghĩ đến đây đã thấy buồn phiền rồi. “Là cậu ấy.” Lời Lâm Cam nói như lựu đạn ném vào nước vậy, uy lực bắn ra bốn phía. Đầu Tiết Giai Kỳ nổ ầm một cái. Lâm Cam xoay người, nhìn thẳng Tiết Giai Kỳ “Cậu không thấy cậu ấy rất đẹp trai à?” Tiết Giai Kỳ nghĩ kĩ lại một chút, hình như là rất đẹp trai đi? Mi thanh mục tú. Chỉ là, nếu ghép với Lâm Cam… Sao nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp. Lâm Cam hiểu rõ biểu cảm của Tiết Giai Kỳ, trừng mắt với cô ấy một cái “Biểu cảm của cậu là sao đây?” Giọng cô đầy tức tối. Tiết Giai Kỳ bật cười thành tiếng, kéo tay trấn an Lâm Cam “Lần đầu tiên tớ thấy cậu như vậy đấy.” Lâm Cam cũng lắc đầu, cười cười “Không biết vì sao lại thành thế này.” Nói xong ánh mắt cũng phát sáng lấp lánh. Lâm Cam càng nói càng hăng hái, tay còn ra dấu “Thấy cậu ấy rồi thì tất cả các nam sinh khác đều không lọt mắt nữa.” “Ài, cậu nghe cũng không hiểu được cảm giác này đâu.” Lâm Cam nhắm mắt lại, không thấy sắc mặt thay đổi của Tiết Giai Kỳ. Tựa như cô đang nhớ lại gì đó, khuôn mặt đầy vui vẻ. Bỗng Lâm Cam cảm thấy hình như Tiết Giai Kỳ đang không ngừng lấy tay lắc người mình. Cô thấy phiền, mở mắt ra gắt với bạn “Tớ đang tưởng tượng mà, cậu… lắc cái gì hả?” Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi. Bởi theo tầm mắt của Tiết Giai Kỳ, cô thấy một cặp chân dài đang bước tới. Chính là đôi chân vừa thẳng vừa dài, tản ra sức hút khiến người ta mê muội. Nghĩ đến người đang đi tới là ai, lòng Lâm Cam liền lộp bộp vài cái. Xong đời rồi. Mặt Lâm Cam bất giác đỏ lên. Mẹ nó, có ai xui xẻo như cô không? Đang ảo tưởng lại bị người ta bắt tại trận. Cảm giác này giống như vạch áo cho người xem lưng vậy. Hình tượng của cô lại đen thêm một chút rồi. Lâm Cam suy sụp trong nháy mắt. Đang muốn nói gì đó, môi đang mấp máy thì bị ai đó cắt ngang. “Phiền cậu cho tôi đi nhờ.” Lâm Cam thấy vẻ mặt không biểu cảm của anh, khóe môi cũng là một đường thẳng tắp như cũ. Trong lòng cô không nhịn được mà thở dài. Dùng một tay kéo băng ghế, nhảy xuống dưới rồi đi về phía trước, tránh ra khỏi lối đi. Động tác thoạt nhìn có chút vụng về. Khóe miệng Tiết Giai Kỳ có chút co rút. Từ trước tới giờ, cô chưa từng nghĩ đại tỷ Lâm Cam lại có hành động như vậy trước mặt nam sinh nào đó. Đúng là động lòng đến ngốc rồi. Hết chương 2.
Nhìn tag truyện nữ truy là tự động hiểu luôn. Lâm Cam năng suất lắm, truy là truy tới cùng. Chị ráng sửa thói xấu của mình. Lười nhưng vẫn ráng dậy sớm hơn vì sợ bạn học Chu chờ. Thể loại Từ thanh xuân vườn trường đến áo cưới, nữ truy, 2S, ngược cẩu độc thân, HE CP Nữ chị đại × Nam học bá sói đội lốt cừu Tình trạng Edit hoàn Review bởi BaoYin - fb/hoinhieuchu Chỉnh ảnh Tâm Văn Án Từ khi sinh ra tới giờ, Lâm Cam không sợ ai cả. Cho đến một ngày, mọi người phát hiện số lần gây chuyện của cô ngày càng ít ỏi. Lâm Cam “Gây chuyện không có ý nghĩa.” “Ý cậu là gì?” Lâm Cam nhìn bóng dáng thẳng tắp của Chu Viễn Quang phía trước, nói từng chữ “Vì có ánh nắng’ rồi!” * Lâm Cam trả lời日光 – [rìguāng] là ánh nắng, chơi chữ với tên 远光 – [yuǎnguāng] Viễn Quang. Ngày nọ, cô đang học ở thư viện cùng Chu Viễn Quang thì nhận được tờ giấy trả lời “Chớ khiêu khích anh, anh sẽ đau đầu phát sốt. Có lẽ em chỉ muốn nắm tay, nhưng thân thể em khiến anh dục hỏa đốt người.” Cô cho rằng anh chỉ là một chú mèo nhút nhát, không ngờ lại là một con sói đuôi dài. Văn Án Mang bên mình số mệnh đơn độc, anh chưa từng cầu nguyện với thượng đế. Cho đến khi gặp Lâm Cam, anh lại trở thành người mộ đạo nhất. Nói như vậy là bởi Nếu thượng đế ban cho anh “món đồ” gì, thì đó chỉ có thể là Lâm Cam. Dạo này mình học hành hơi vất vả nên đi tìm truyện thanh xuân vườn trường đọc giải stress, ai dè "Tâm Ngứa" làm quá tốt nhiệm vụ của mình. Mình bị dìm trong bể đường ngóc đầu lên không nổi luôn huhu... Nam nữ chính gặp nhau lần đầu ở lớp học thêm. Chu Viễn Quang hỏi Lâm Cam đường tới lớp học thêm. Ấn tượng ban đầu của Chu Viễn Quang với Lâm Cam không tốt mấy đâu. Vì chị trang điểm khá đậm lại còn đang hút thuốc. Khá là bad girl và đại tỷ = Chu Viễn Quang lọt thẳng vào mắt xanh của Lâm Cam từ ánh nhìn đầu tiên. Mặt đẹp, body ổn, đã thế còn cao ráo. Haizz, đại tỷ Lâm Cam cũng là người phàm thôi nên chị rung động cái rụp Lớp học thêm của Lâm Cam là do thầy Trương Cương dạy, đồng thời thầy cũng là chủ nhiệm lớp của Lâm Cam luôn. Vô lớp cái chị chuyển luôn lên bàn đầu để tiện ngắm bạn học Chu. Cả lớp thì hú hồn một phen vì tự dưng một ngày đẹp trời chị đại lại từ bàn cuối phi lên luôn bàn đầu nghiêm túc học tập?!!?? Rồi chị cũng ngựa ngựa thể hiện một tí để ghi điểm với bạn học Chu. Xung phong lên bảng làm bài với anh, mà vậy thôi thì có gì đặc biệt đâu, chị ghẹo anh luôn cho nó máu • "Tôi đâu có ăn thịt cậu?" • "Ăn tôi không ngon." Đó vậy thôi, rồi Lâm Cam sốc khi phát hiện ra bạn học Chu là cháu trai của thầy Trương Cương = Sau khi chị thân với anh hơn rồi thì cũng nói là sáng có thầy quản, tối rồi thì lại gặp cháu trai thầy quản. Miệng thì nói vậy thôi chứ lại hớn hở ra mặt Ôi bà chị không có tiền đồ này. Từ các chương đầu, Chu Viễn Quang thể hiện mình là một người ít nói. Anh học giỏi nhưng tính tình khá trầm lặng, hướng nội. Vì hồi nhỏ từng là một đứa bé mập mạp và bị bạn bè bắt nạt, sau này anh ép bản thân giảm cân rồi gặp chứng chán ăn. Nhưng Lâm Cam như tia nắng thanh mát xông vào cuộc sống quạnh quẽ của anh vậy. Lúc đầu anh nghĩ chị như dân giang hồ nhưng khi bắt gặp cảnh chị đi giải vây cho bạn thân Tiết Giai Kỳ của mình thì anh nhận ra mình sai rồi. Vì Lâm Cam vốn là một cô gái có lòng nhiệt thành và tốt bụng vô bờ bến. • "Lưu Hân Tĩnh, không có ai trời sinh đã kiêu ngạo hơn người, cậu đừng cậy mạnh mà phán xét hay bắt nạt người khác. Vì thế tôi cũng không đánh cậu thêm nữa, cậu đàng hoàng một chút cho tôi. Nếu còn ngấm ngầm bắt nạt Tiết Giai Kỳ nữa, đừng mong tôi lại tha cho cậu." Nhìn tag truyện nữ truy là tự động hiểu luôn. Lâm Cam năng suất lắm, truy là truy tới cùng. Chị ráng sửa thói xấu của mình. Lười nhưng vẫn ráng dậy sớm hơn vì sợ bạn học Chu chờ. Ghẹo anh muôn nơi, nói chuyện thì luôn có hơi thở lưu manh. Haha nhưng chia buồn với chị vì chị không phải sói xám trong câu chuyện "Cừu vui vẻ và sói xám" đâu. Chị là cừu đội lót sói, còn con sói thật thì đang lẳng lặng làm cừu non ngây thơ kia kìa Truyện rất ngọt, ngọt từ lúc cà cưa tới lúc yêu nhau đến khi cưới về nhà luôn. Lúc còn đi học thì hai người giúp nhau học. Hai bạn đều học giỏi hết, Chu Viễn Quang thì ra sức phụ đạo môn tiếng Anh cho Lâm Cam. Chứ cái tài viết văn tiếng Anh của Tâm can nhi thật sự không nỡ nhìn thẳng. Từ đơn thì không có, chỉ biết dùng phương pháp ghép từ. Bài văn viết về ước mơ thì viết ước gì mình có bông hoa bảy cánh, mỗi cánh một điều ước, cánh cuối cùng ước thêm một bông khác Tham deso luôn á v Nhà Lâm Cam thì có bame cực phẩm lắm, nhưng sau này mẹ chị thay đổi suy nghĩ đi thì đã tích cực hơn nhiều rồi. Còn ca của ba Lâm Cam khó quá bỏ qua, mọi người đọc truyện là biết. Thực ra vì tình trạng ích kỷ của ba mẹ Lâm mà Lâm Cam đã lỡ mất môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học. Nên chị quyết định học lại một năm. Thi xong thì tới học cùng trường với học trưởng Chu thôi. Tới đại học thì mình sốc nhẹ vì tính cách của Chu học trưởng quay ngoắt 180 độ. Chính xác là bắt đầu lộ nguyên hình là con sói xám còn hay ghen tuông. Mặc dù cái hũ giấm to đùng đó đã phát tác từ hồi cấp 3 rồi v. Có người tặng nước trái cây cho mình cũng sợ Lâm Cam hiểu lầm nên vội đi giải thích. Nói chung là anh đáng yêu dữ lắm Các đoạn phía sau thì không ngược chút nào hết. Phải khẳng định là các tình tiết đầu ngược cẩu nặng luôn. Yêu nhau, sống chung, tốt nghiệp, kiếm việc làm, kết hôn, có con,... Rất viên mãn. Mình cảm động về bức thư ở cuối truyện mà Chu Viễn Quang viết cho Lâm Cam vào mùa đông 2016, khi Lâm Cam chạy tới trấn Phần để tìm Chu Viễn Quang trong khi mình thì chưa hết sốt. “Ngọt Ngào, Không biết cậu còn nhớ biệt danh này không? Dù sao ngoài WeChat, ngoài đời tôi chưa bao giờ gọi cậu như vậy. Tôi là Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ của cậu đây. Bây giờ là mùa đông năm 2016, chúng ta đang ở trấn Phần. Cậu đang chờ tôi ở quán mì, tôi thừa dịp đi mua đồ ăn vặt cho cậu, lén tới đây viết thư và bưu thiếp này. Chủ tiệm nói có thể giữ giúp tôi. Tôi không nói cho bà ấy ngày tháng cụ thể, vì chính tôi cũng không biết lá thư này sẽ gặp cậu vào thời gian và phương thức nào. Mấy ngày trước tuyết rơi thật nhiều, đẩy cửa ra là thấy một màn trắng xóa. Nhận được điện thoại cậu gọi từ trạm xe, tôi thực sự rất tức giận. Cậu sốt cao như thế mà còn chạy loạn. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu, mọi cảm xúc trong tôi chỉ còn lại đau lòng mà thôi. Thật may mắn, cơn sốt đã lui đi sau khi truyền nước biển. Tôi vẫn luôn do dự, không biết nên kể chuyện của Trần Tịch với cậu thế nào. May thay, nhờ cậu mà vết thương mục nát ở lồng ngực tôi được chữa khỏi. Vào một ngày tuyết rơi như thế, cậu đã xua tan bóng tối bao trùm quanh tôi, sau đó chúng ta cùng nhau nghênh đón bình minh. Không phải trước đó tính tôi rất quạnh quẽ hay sao? Ý tôi muốn nói tới trước khi tôi gặp cậu ở lớp học thêm ấy. Thật may mắn vì không làm cậu sợ chạy mất, nếu không tôi phải tới đâu để tìm lại “tiểu Tâm Can Nhi” của mình đây? Không dám viết thư quá dài, sợ cậu chờ ở quán mì lại sốt ruột. Vậy tôi viết qua loa một chút, viết một nhanh một chút nhé. Biết cậu rất cố chấp, vui buồn cũng rõ ràng, thế nên cậu nói cậu thích tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng lòng mình như vậy. Nhưng có lẽ tới giờ tôi chưa từng nói tôi thích cậu. Thật ra thì, rất thích. Tôi sợ lời nói ra rồi như giọt nước tràn ly, lòng chiếm hữu tràn ngập sẽ tiết lộ dáng vẻ hung hăng của tôi. Được sinh ra trên đời đúng là điều tốt đẹp nhất. Tôi đã chân chính cảm nhận được điều đó vào ngày gặp được cậu. Tuy ngày đó cậu thực sự muốn coi tôi là “Tiramisu” mà nuốt xuống, tuy rằng cậu có rất nhiều hành động không đầu không đuôi, nhưng tôi vẫn luôn trông ngóng được trưởng thành thật nhanh. Để tôi, có thể đủ khả năng thực hiện mọi nguyện vọng của cậu. Không phải cậu từng nói cậu thích mèo Doraemon nhất sao? Vậy để tôi làm mèo Doraemon của cậu đi. Chỉ làm mèo Doraemon của một mình cậu. Tôi từng đọc trong cuốn “Phi Điểu Tập” “Tới tận cùng, tôi đứng trước mặt cậu, Cậu nhìn thấy vết sẹo của tôi, biết tôi từng bị thương, và cũng từng khỏi bệnh.” Khỏi bệnh cũng vì cậu. Biết bao bất công, phỉ báng, bôi nhọ, khinh thường, miệt thị… tất thảy đều không phải sự xoay chuyển của lẽ đời. Lương thiện mới là ranh giới cuối cùng của phẩm hạnh. Để tôi tin tưởng vào tình yêu, khiến tôi vượt qua lãnh lẽo vươn đến ấm áp, biến tôi từ kẻ kiệm lời thành người hiểu thấu bao dịu dàng. Tất thảy mọi thứ đều xảy đến vì cậu. Được rồi, không dài dòng nữa. Cậu hấp tấp như thế, sợ lại không chờ kịp. Đúng rồi, tôi muốn ước hẹn một nguyện vọng, một nguyện vọng nhất định phải thực hiện được. Tôi muốn Lâm Cam làm vợ mình. Chỉ dám lén lút ghi lại, hy vọng thượng đế sẽ lặng lẽ an bài. Tôi tình nguyện sử dụng tất cả may mắn của mình cho nguyện vọng này. Viết vào mùa đông năm 2016. Trấn Phần. Chu Viễn Quang.” - "Tâm Ngứa" như một ly trà sữa ngọt ngào giúp các bạn có một tâm trạng vui vẻ và cười suốt cả ngày đó. Vì vậy mọi người hãy tận hưởng nó nhé. Nhà Bột edit thì quá ổn khỏi bàn rồi.
Trang chủSách - EbookTruyệnSách Nên ĐọcHướng DẫnTâm Ngứa - Thanh CùDanh MụcSách - EbookTruyện
tâm ngứa thanh cù